Axan Ký Sự
Phần 1: Đường Lên Vùng Cao
Tác giả : Lê Công Định
Hẹn nhau và lên kế hoạch tròn 1 tuần, chúng tôi chốt thứ 7, ngày 09/9 để lên đường, điểm đến là xã biên giới Axan, huyện miền núi Tây Giang.
Xác định chuyến đi là để khảo sát cho chương trình tình nguyện sắp tới. Đúng 5h sáng, các thành viên trong nhóm đã có mặt tại cafe Làng Việt, gương mặt ai cũng hớn hở trước chuyến phượt dài mà điểm đến tất cả đều chưa một lần đặt chân tới. Sau một cuộc hội ý chớp nhoáng, Mr Thành ra hiệu xuất phát và đi hướng Đà Nẵng lên (ra Hòa Vang đón một anh bạn).
Khoảng 7h kém tới ngã 3 Túy Loan cả đoàn dừng lại ăn sáng. Tất cả đều chọn mỳ gà. Phải nói mỳ ở đây ngon tuyệt! Gà là gà ta lai nòi, thịt săn chắt, ướp gia vị thấm thía, nồi nước nhưn tỏa khói thơm lựng. Mỗi người một tô kèm theo dĩa rau sống. Mỳ ăn với Ớt Ariêu cảm giác nó ngon khó tả được. Ăn sáng xong tất cả lên đường. Tôi ko quên nạp thêm tiền vô cái card Viettel và gửi mua thêm dịch vụ 4G để lên núi có cái mà xài.
Đường từ Đà Nẵng lên Đông Giang mới được sửa lại nhưng một số đoạn còn nhiều ổ gà. Thời tiết nắng nhẹ, hai bên đường cây cối xanh mát, không khí trong lành và phần vì đi về hướng Tây nên mặt trời mọc ở sau lưng. Đường sạch, thoáng mát nên một số người trong đoàn bỏ kính và khẩu trang ra để tranh thủ hít khí trời và tận hưởng màu xanh của rừng núi, đất trời xứ Quảng.
Xe đi ngang qua các khu du lịch “thiên nhiên” ở xứ Đà Nẵng đáng sống như Núi thần tài, Hòa Phú Thành…. Hụt Đà Nẵng đến địa phận Quảng Nam, đường có vẻ khang khác, nhiều ổ gà và hẹp hơn. Những đồi chè hiện ra trước mắt, chúng tôi đã đến Đông Giang. Mấy thành viên thích chụp ảnh ra hiệu tấp vào lề đường. Ai nấy đều thích thú chụp choẹt. Cả đoàn xếp đội hình làm một tấm chung, ku Tú bật chế độ chụp hẹn giờ, tất cả chú ý vào chiếc máy Canon ở giữa đường.
Cái cảm giác dừng giữa đường ăn cái bánh, dựa lưng vào vách núi uống chai nước nó thú vị đến lạ! Ai nấy đều phơi phới cảm nhận cái vị hòa mình vào thiên nhiên. Phóng tầm mắt, dưới kia là suối chảy, bên kia là ngôi làng của đồng bào C’tu Đông Giang, thoáng có chú heo mọi mẹ lưng oằn gãy dẫn 3 chú heo con đi lại trong sân.
Chúng tôi tiếp tục lên đường. Lúc này tôi dẫn đầu đoàn vì từ Đông Giang lên Tây Giang tui nắm rõ đường đi. Vào tới thị trấn Prao, cả đoàn vào đổ xăng. Một số tranh thủ chụp mô hình ngôi nhà Gươi truyền thống ngay trung tâm. Tiếc là nhà làm theo kết cấu bê tông, mái tôn nên chả có xíu hồn nào của nhà gươi đồng bào Ctu cả. Cái đau là giữa đại ngàn mà ko có gỗ để làm ngôi nhà truyền thống của đồng bào bản địa trong khi mấy biệt phủ của các đại gia toàn gỗ quý, cây nào cây nấy mấy người ôm.
Từ Đông Giang, chúng tôi theo con đường Trường Sơn huyền thoại lên Tây Giang. Đường rộng, nhựa thảm phẳng lì xe chạy rất êm. Chạy hơn 40Km, chúng tôi đến ngã 3 huyện Tây Giang, đi thẳng là ra A lưới, rẽ trái lên trung tâm huyện. Tôi dừng xe và thông báo với mọi người, đường bắt đầu khó đi, phải qua nhiều đồi dốc quanh co, anh em lái xe cẩn thận.
Vượt hơn 15km đèo dốc chúng tôi đến với xã A tiêng. Trên đỉnh dốc nhìn xuống, Trung tâm huyện Tây Giang hiện ra với những ngôi nhà ngói, những hàng quán và trụ sở hành chính. Đường xá ở đây khá rộng. Chúng tôi ghé vào quán cafe để nghỉ ngơi, uống nước. Tiếp chúng tôi có anh Kỳ Mông Điềm, anh Hoai Clau. Trò chuyện một lát chúng tôi phải lên đường vì từ trung tâm huyện lên Axan hơn 35 km đèo núi, sợ trời mưa nên anh Kỳ nhắc phải cẩn thận.
Tôi biết đoạn từ Trung tâm lên Axan sẽ qua Tr’hy nên tôi lại dẫn đầu. Đoàn chúng tôi qua xã Lăng, rẽ phải lên Tr’hy. Mốc lộ giới báo Tr’hy 22km, chúng tôi thẳng tiến. Chặng này là cam go nhất vì phải vượt đèo cả chặng. Xe tôi cài số 2 lên dốc, có đoạn lên ko nổi phải vô số 1. Đại ngàn Trường Sơn hiện ra gần và hoang lạnh hơn bao giờ hết. Những cánh rừng nguyên sinh quyện trong mây trắng. Cung đường cong quẹo, cua cùi chỏ liên tiếp nối nhau. Chạy gần 15km đèo núi xe tui ì rất khó hiểu. Linh tính mách bảo, tui dừng lại bóp bánh sau, mèn ơi còn chỉ 1/3 hơi. Người đồng hành ngồi sau phải qua xe khác. Tui cài số 1 chạy lên đến điểm dừng chân Đỉnh Quế. Hỏi cô gái Ctu vui tính, cổ nói dưới làng có tiệm sửa xe. Tui biết dưới kia là Tr’hy, hơn 5km nữa nên tôi bấm bụng để vậy đổ đèo. May thật, ở ngay chân đèo có tiệm sửa xe. Anh chàng thanh niên Ctu nhanh nhảu bóc lốp ra, nguyên nhân là xì lổ vá. Tôi quyết định thay ruột. Vì đường xa, lốp sẽ nóng, vá lại sẽ hở lại. 70k cho cái ruột mới, yên tâm chiến đấu 20 km lên Axan.
Thay ruột xong, trời làm giông. Gió lạnh thổi, tui nói với anh em trời sẽ mưa, tính sao? Cả đoàn ai cũng nói mặc áo mưa vô và đi. Đoạn từ Tr’hy lên Axan khoảng 20km nhưng đường thật là khủng khiếp…. và nó cũng là một trải nghiệm đắt giá cho những ai thích phiêu lưu……..